MƯA CHI LẠ RỨA
Mưa chi mưa mãi với mưa hoài,
Giá rét mà mưa mãi không nguôi.
Mới ấm hai hôm mưa đỗ tiếp,
Làm cho lạnh buốt biết bao người.
Xuân này có hẳn khác xuân qua,
Tết đến ai ai cũng ở nhà.
Nào em Cô Vít hòm ngóng đợi,
Nào bà Bảo Tuyết miết không tha.
Ngẫm hay thế sự tại do mình,
Trí thức quá nhiều phải điêu linh.
Tác hại tai ương do người tạo,
Đâu phải ông Trời chẳng cao minh.
Ai là Giác giả chớ hơn thua,
Đã ngộ cớ sao lại nực đùa.
Bá tánh mịt mờ chờ ta Giải,
Thoát mở cho ra mấy Thầy chùa.
Bài thơ này chỉ có 16 câu, thể hiện qua 4 đoạn.
Đoạn thứ tư là cực gắt, nhất là câu cuối cùng nghe hơi dị ứng. Tuy nhiên cái gì khó nghe thì có ý nghĩa hơn hết.
Ý nói! Với Đạo Phật là Đạo Giác ngộ, ai là tín đồ của Đạo Phật là hướng đến Giác ngộ. Giác ngộ là Tỉnh thức, khác hẳn thấy cái ngộ là vát nhe.
Hướng đến Giác ngộ là không nực đùa với Lợi Danh với Tình Tiền, chớ tranh giàng chức vị, chớ có tham vọng quá tay. Bá tánh thì mờ mịt bởi những sợi dây ràng buộc, nên đến với Phật giáo để Giải. Giải là cởi, cởi những oan khiên, cởi ái nhiễm, cởi thù hận tím ruột bầm gan. Bổn phận của Thầy chùa (nói chung Các Thầy tu xuất gia) là phải chỉ đường, phải nghiên cứu nền Giáo lý cho thông để chỉ cách cho bá tánh Thoát (mở).
Với tinh thần hướng Nội là nhìn vào trong Tâm thật hay Tâm Phật chính mình đó là Đạo Phật thật.
Còn những cách khác, cúng cầu tế lễ, rên la, ó ré, hì hà … đều là phương tiện ru hồn trẻ thơ khóc đòi!!!
Thiện tài.
Tổng lượng truy cập : 7.031.735 Truy cập
Đang trực tuyến : 7 Phật tử
Tổng số thành viên : 26 Thành viên
Tổng số lượt xem video : 4.463.604 Lượt xem
Tổng số lượt nghe nhạc : 9.179 Lượt nghe
Vui lòng đăng nhập hoặt đăng ký để lại bình luận