Ý THƠ CHƯA VỘI ĐỀ TÊN!
Ta đừng dại buồn khi trần đời ngang trái,
Ta cứ thở dài, những phiền toái buồn vui.
Ngày giờ vụt qua, năm tháng đâu lùi,
Cứ lắc đầu mà xông mình tiến tới.
Bạn thấy chăng sóng đùa mặt nước,
Lao xao rồi cũng trả về thể ban đầu.
Từng nghe rằng: Biển cả hóa nương dâu,
Ôi, cuộc sống bao sắc màu mặc cả.
Bao nhiêu năm chạy theo thời nên đời vất vã,
Lớp si mê che phủ sao tránh khỏi sai lầm.
Học Đạo đi, tỏ chân lý quá bạch minh,
Cười một tiếng với giọng khinh tuồng ảo ảnh.
Biết các pháp rõ ràng vô ngã,
Và Vô thường như tợ mù sương.
Có chi là trường viễn đâu mà sầu tư lự vấn vươn,
Kiếp nhân thế mấy ai sống thế thường trăm năm tuổi.
Lo bận lòng cái chi chi mà ghét hờn giận tủi,
Cứ hồn nhiên nhìn vạn pháp tánh y nhiên.
Tự nhiên như dại như điên!
Người biết sống là người tự tại với các diễn tuồng, ví như sân khấu ánh đèn mập mờ đàn ca hỷ nộ. Thế rồi hết dở diễn cũng buông màn, trả lại không gian tỉnh lặng. Rạp chiếu vắng te, bóng người đâu không thế; mà làn phấn son còn nhạt nhòa trên khuôn mặt các anh kép cô đào. Mặc tình trăng rọi gió đùa, hay sao mờ nguyệt lạt, cảnh đến đi sanh diệt là lý y nhiên của cảnh.
Còn ta! Vốn một mình đến trần gian, rồi đơn độc ra đi mà dại khờ chi bám víu quá nhiều. Trò chơi của kiếp sống gọi là trời cho.
Nếu không có cảnh đông tàn,
Thì dâu có cảnh huy hòang ngày xuân.
Tưng bừng đến đi, âm thầm sanh diệt, ta cứ Cười tươi đi bạn nhỉ.
Năm hết là chuyện của năm, tết đến là chuyện của Tết.
Vậy thôi! Vậy thôi.
Usa – 31 -1- 2021.
Sa môn Khùng (thiện tài)
Tổng lượng truy cập : 7.031.848 Truy cập
Đang trực tuyến : 7 Phật tử
Tổng số thành viên : 26 Thành viên
Tổng số lượt xem video : 4.463.846 Lượt xem
Tổng số lượt nghe nhạc : 9.179 Lượt nghe
Vui lòng đăng nhập hoặt đăng ký để lại bình luận